Nhà Bống
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tâm sự của mẹ ca sĩ Hồng Nhung

Go down

Tâm sự của mẹ ca sĩ Hồng Nhung  Empty Tâm sự của mẹ ca sĩ Hồng Nhung

Bài gửi by NgocBlue Tue Jul 20, 2010 11:44 pm

Tôi luôn tin vào con gái mình, bất cứ quyết định nào của cháu tôi hoàn toàn ủng hộ. Điều duy nhất khiến tôi day dứt ám ảnh, là tôi có ít thời gian ở bên con, để làm tròn bổn phận của một người mẹ bình thường. Thật may con gái tôi là người tự lập, sớm khôn ngoan, biết lo lắng cho bản thân mình.

Cái tên Bống của Nhung ngày nhỏ có một kỷ niệm vui lắm, chẳng phải lúc sinh ra Nhung bé teo, nhẳng nhơ như con cá bống, mà do một chiều tháng Ba năm 1970, tôi ôm cái bụng khệ nệ ra mép Hồ Tây câu cá bống. Câu mải mê đến tận 7h tối, mẹ tôi phải chạy ra gọi về, tôi mới chịu. Đêm ấy, tôi trở dạ, sáng hôm sau thì sinh ra một cô bé, thấy người cháu người chắc nịch, bà ngoại cháu liền đặt tên là cái Bống. Tôi nuôi cháu rất nhàn vì Nhung ít quấy mẹ, 9 tháng tuổi cháu đã biết đi, một năm tuổi thì biết hát rất sõi, đúng nhịp bài Chị ong nâu nâu. Thật sự lúc ấy tôi không nghĩ là sau này cháu trở thành ca sĩ.

Mọi sự đã không như ý nguyện, gia đình tôi bắt đầu có những trục trặc. Đến năm Nhung được 2 tuổi thì vợ chồng tôi chia tay nhau. Tôi lúc đó đang công tác tại Đại học Bách Khoa, phụ trách mảng kỹ thuật. Chồng tôi đã quyết định nuôi Nhung. Đấy là cú sốc lớn nhất trong đời tôi. Ở lại với nỗi trống trải, nhất là mỗi khi đêm về, tôi luôn ám ảnh bởi đôi mắt màu hạt nhãn của con gái, giờ đã không còn ở bên mình. Tôi muốn thay đổi cuộc sống buồn tẻ, sau thời gian nghỉ ở trường Bách Khoa, tôi quyết định xin vào công tác tại trường cấp 3 Trần Phú. Sau đó lại về tờ báo Chính Nghĩa, tiền thân của báo Người Công Giáo Việt Nam.

Mẹ con không ở với nhau, nhưng cứ mỗi thứ bảy, tôi lại đến thăm cháu ở số 11 Điện Biên Phủ. Hai mẹ con ôm lấy nhau, cái tình cũng phải bộc lộ âm thầm, kín đáo vì ngại với bố mẹ chồng. Khi Bống học lên cấp 2 thì cháu đã tự đến thăm, đỡ đần cho tôi, đến lúc bà nội Bống mất, cháu chuyển sang sống với tôi hơn 3 năm rồi lại về ở với bố. 16 tuổi, Nhung đã đoạt HC vàng giọng hát hay hội diễn toàn quốc. Tôi bất ngờ và tự hào về con gái. Sau khi học xong cấp 3, Nhung thi vào Nhạc Viện Hà Nội, rồi nhận công tác tại Đoàn ca múa nhạc Trung ương. Hồi ấy, Nhung và ca sĩ Thanh Lam chơi với nhau khá thân, thỉnh thoảng hai đứa còn đến nhà chơi và ăn cơm với tôi. Tuy nhiên, khi vừa khôn lớn và có dịp để chia sẻ tình cảm với mẹ, thì bố Nhung có ý định đưa cháu vào TP HCM. 19 tuổi, đúng bằng tuổi tôi đi lấy chồng, cháu đã xa tôi, vào miền Nam làm ca sĩ tự do.

Có người nhận xét Nhung có gương mặt giống hệt tôi, nhưng tính cách thì chẳng giống chút nào. Nhung là người đa cảm, trông trên sân khấu thì vui tươi, nhí nhảnh, nhưng khi ra khỏi cánh gà, Nhung biến đổi hẳn, trở nên ưu tư hơn. Còn tôi, lúc nào trông cũng “vui như Tết”, cười với đủ cách cười hài hước như chưa bao giờ phải biết buồn, phải day dứt gì trong quá khứ. Nhiều lúc tôi đùa với bạn bè, cuộc đời tôi có thể giúp một nhà văn viết được cuốn tiểu thuyết hấp dẫn.

Nhiều năm sống độc thân, nhưng tôi không thích sự nhàn rỗi, tôi đã làm rất nhiều nghề, từ đánh máy, làm văn thư, đi bán sách báo…Chính vì thế khi đã bước sang tuổi 50, tôi mới có những giây phút thư thái, sống an nhàn hơn. Bây giờ tuy tôi đã có gia đình mới, nhưng con gái lần nào ra Bắc cũng ghé đến thăm tôi, nhiều đến nỗi con yểng đã quen tiếng gọi “Nhung ơi” suốt ngày. Đến thăm mẹ chỉ được dăm phút, thỉnh thoảng mới lại ngồi ăn cơm với mẹ một bữa, nhưng như thế đã là hạnh phúc rồi. Năm nay Nhung đã 33 tuổi, có lúc tôi cũng giục cháu lập gia đình mới, nhưng con gái chỉ biết cười và bảo vì chưa tìm thấy ai tâm đầu ý hợp.
Đới Thu Hồng
(Theo Tiền Phong)
NgocBlue
NgocBlue
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 901
Join date : 10/09/2009
Age : 37

Về Đầu Trang Go down

Tâm sự của mẹ ca sĩ Hồng Nhung  Empty Cuộc đời sóng gió của mẹ con ca sĩ Hồng Nhung

Bài gửi by NgocBlue Tue Jul 20, 2010 11:47 pm

Cuộc đời sóng gió của mẹ con ca sĩ Hồng Nhung
Tôi chưa gặp ai khen Hồng Nhung là cô ca sỹ xinh gái hay chê cô xấu. Bởi vậy tôi cũng không dám nhận xét. Tuy nhiên, mẹ của Hồng Nhung thì luôn là một phụ nữ xinh đẹp, lãng mạn. Có nhiều người nhận xét Hồng Nhung có gương mặt giống hệt mẹ. Nhưng tính cách thì chẳng giống chút nào.

Trên sân khấu ca nhạc, Hồng Nhung là cô ca sĩ vui nhộn với cái răng khểnh thật dễ thương, khi cô cười thì cả gương mặt như bông hoa hé nở. Hàng vạn người “mê” Hồng Nhưng, trở thành fans ruột của cô.

Khi ngồi lắng nghe cô hát dưới ánh đèn sân khấu trang hoàng lấp loá người ta chỉ biết Hồng Nhung là một ca sỹ thời thượng. Cô có giọng hát như luôn muốn dắt người ta đi vào cánh đồng tràn ngập hoa hồng.

Bông hồng Bống bang

Với giọng hát ấy, với phong cách nhí nhảnh thông minh ấy, khiến người ta nghĩ: cuộc đời của “bông hồng” thật suôn sẻ. Tuy nhiên, Hồng Nhung có một hoàn cảnh và một chuyện tình mẫu tử rất sâu nặng với người mẹ đã có công sinh thành mà ít khi được gần cô ...

Mẹ cô là Đới Thu Hồng, sinh năm 1948 ở huyện Quảng Xương (Thanh Hoá). Trước đây bố của bà là hiệu trưởng trường Lam Sơn. Năm 1954, chị em bà theo ông ra Hà Nội để tiếp quản Thủ đô. Ông bố được cử về công tác tại trường Bưởi. Cả gia đình bà ở tại khu tập thể của trường. Bà Hồng lớn lên và học hành đều tại trường Chu Văn An.

Hết lớp 10, bà không thi đại học mà lấy chồng, lúc ấy mới 19 tuổi. Lúc này, bố bà đã là giáo sư Đới Xuân Ninh, chuyển sang giảng dạy tại khoa Ngôn ngữ - trường ĐH Sư phạm HN I. Chồng bà là Lê Văn Viện, cũng là một người HN.

Lúc bấy giờ chàng trai Viện vừa học ĐH Ngoại ngữ ra, làm phiên dịch cho Đại sứ quán Ấn Độ. Họ quen nhau qua một người là học trò của giáo sư Ninh. Đám cưới tổ chức. Một năm sau thì sinh ra bé Hồng Nhung. Cái tên này do chồng bà đặt. Nhưng hồi còn nhỏ, chỉ ở lớp các bạn bè mới gọi cô là Hồng Nhung, còn bố mẹ, ông bà, hàng xóm đều gọi là cái Bống. Có người còn hát : cái Bống là cái bống bang. Khéo sảy khéo sàng cho mẹ nấu cơm...

Chẳng phải hồi nhỏ Hồng Nhung bé teo, nhẳng nhơ như con cá bống mà do một chiều tháng Ba bà Hồng ôm cái bụng khệ nệ ra mép hồ Tây câu cá bống. Nơi đây cá bống nhiều như ném thoi. Để tiêu khiển, bà nhổ từng sợi tóc dài buộc vào con giun để câu cá. Chỉ sau một tiếng mà đã câu được hàng trăm con. Câu mải mê đến tận 7h tối, bà mẹ chạy ra gọi về ăn cơm mà vẫn không chịu.

Đêm ấy, bà Hồng trở dạ, sáng hôm sau thì sinh ra một cô bé. Bà ngoại thấy con bé người chắc nịch, liền đặt tên là cái Bống.

Bà Hồng kể : “Hông Nhung lúc mới sinh ra có những đặc tính rất lạ. Cứ ăn no rồi lại ngủ. Buổi tối ngủ thẳng một mạch tới sáng mới dậy. Hàng xóm rất ít khi nghe tiếng khóc. Tôi nghĩ, con người ta có những đặc điểm, tính cách xuất hiện ở khi trưởng thành nhưng thực tế đã ít nhiều được bộc lộ ngay từ khi mới sinh ra. Nó có đôi mắt đen như hạt nhãn. Tôi nuôi Hồng Nhung cũng rất nhàn. 9 tháng tuổi mà Bống đã biết đi rồi. Một năm tuổi mà Bống đã biết hát rất sõi và đúng nhịp bài “Chị ong nâu”. Lúc ấy tôi không nghĩ rằng con gái tôi sau này lại là ca sĩ”.

Cô bé Hồng Nhung lớn lên trong môi trường tình cảm không suôn sẻ, ngọt ngào như nhiều người nghĩ. Năm lên 2 tuổi thì bố mẹ cô chia tay. Lúc này bà Hồng đang công tác tại trường ĐH Bách Khoa, phụ trách mảng vẽ kỹ thuật. Cú sốc xảy đến với bà và cô Bống. Nhưng vì hồi ấy điều kiện kinh tế của bà Hồng đang khó khăn nên bà đành để cô Bống đi theo bố.

Một mình bà vẫn tiếp tục cuộc đời mình chỉ với đôi bàn tay trắng. Nỗi trống trải được cảm nhận rõ nhất khi đêm về, khi đứa con gái thân thương với đôi mắt màu hạt nhãn cũng không có ở bên cạnh. Từ cú sốc ấy, bà xin thôi việc tại trường Bách Khoa.

Nhưng không thể ngồi ôm nỗi đau, bà lại tiếp tục đi làm bằng cách xin vào chân giáo vụ tại trường cấp 3 Trần Phú (HN). Sau đó bà chuyển về báo Chính Nghĩa, tiền thân của báo NCGVN.

Mặc dù mẹ con không ở với nhau, nhưng cứ mỗi thứ 7, bà Hồng vẫn đến tận nhà chồng ở số 11 Điện Biên Phủ để đón Hồng Nhung, bởi cả tuần phải làm việc, chỉ có lúc này là bà rảnh rỗi. Hai mẹ con ôm lấy nhau, cái tình cũng phải bộc lộ âm thầm, kín đáo vì ngại với bố mẹ chồng. Rồi bà tất tả đưa con đi lang thang trong thành phố : ăn kem, may quần áo, giày dép ... Đôi khi đón về nhà để mẹ con chăm sóc nhau.

Suốt nhiều năm liền, thứ 7 nào bà cũng đều đặn đến thăm con. Sau này, khi Bống lớn lên (học cấp 2, 3) thì cô tự đến thăm bà để cho bà đỡ vất vả.

Trong suốt gần 20 năm và cho đến nay bà Hồng đã nhiều lần thay đổi chỗ ở. Thời kỳ dài nhất là bà ở tại số nhà 59 phố Tràng Thi. Một căn phòng có 10m2 và thêm phần cơi nới. Sau khi bà nội Bống mất thì cô cũng chuyển về đây sống với mẹ khoảng 3-4 năm. Lúc này, Hồng Nhung đã là một ca sỹ có danh tiếng (từ năm 16 tuổi, còn đang là nữ sinh trung học, cô đã đoạt HCV giọng hát hay nhận hội diễn toàn quốc).

Sau khi học xong trường cấp 3 Hoàng Diệu, cô vào học tại Nhạc viện Hà Nội vì thấy trời phú cho mình một chất giọng và năng khiếu hát. Sau đó cô về làm ca sỹ tại Đoàn ca múa nhạc Trung ương. Một người bạn thân và là đồng nghiệp của cô là Thanh Lam, thường kéo đến nhà bà Hồng ăn cơm và vui vẻ.

Tuy nhiên, khi Hồng Nhung vừa khôn lớn và có dịp để sẻ chia tình cảm với mẹ thì bố cô lại có ý chuyển vào Tp.HCM. Hồng Nhung đang giữa đôi đường tư lự : đi hay ở? Cô không muốn đi vì sợ không có nhiều thời gian để thăm mẹ. Nhưng ở lại thì ai sẽ là người chăm sóc bố?

Bà Hồng bảo : “Thôi con cứ vào trong đó theo bố. Bố con ốm yếu, cần phải có người chăm sóc. Mẹ là đàn bà con gái, dù sao cũng có thể xoay sở được”. Hồng Nhung cũng tính, nếu vào trong đó thì có thể tranh thủ học thêm ngoại ngữ. Vậy là cô gạt nước mắt vào Nam. Lúc này Bống 19 tuổi, bằng đúng tuổi mẹ cô lấy bố cô ngày trước.

Tôi chưa gặp ai khen Hồng Nhung là cô ca sỹ xinh gái hay chê cô xấu. Bởi vậy tôi cũng không dám nhận xét. Tuy nhiên, mẹ của Hồng Nhung thì luôn là một phụ nữ xinh đẹp, lãng mạn. Có nhiều người nhận xét Hồng Nhung có gương mặt giống hệt mẹ. Nhưng tính cách thì chẳng giống chút nào. Cô là người sống đa cảm. Trông trên sân khấu, vui tươi nhí nhảnh là vậy nhưng khi ra khỏi cánh gà, cô cũng có lúc âu sầu, tư lự. Cô có những nỗi niềm riêng mà ít ai biết.

Còn mẹ cô thì ... lúc nào cũng “vui như tết”. Lúc nào bà cũng có thể cười với đủ cách cười hài hước như chưa bao giờ phải buồn, phải day dứt. Và mặc dù đã qua cái ngưỡng 50, nhưng trên gương mặt bà còn vương cái nhan sắc của một thời con gái nhiều đa đoan. Cái nhan sắc luôn có nguời phải ganh tị.

Lại nói về chuyện nhan sắc, quả là bà Hồng là giai nhân một thời. Cái nhan sắc đến nghiêng đình đổ quán ấy, khiến nhiều người phải mơ tưởng và ốm yếu tinh thần. Nhưng nó cũng là con dao 2 lưỡi. Nó làm khổ bà gần suốt cuộc đời.

Nhiều năm mặc dù là một phụ nữ độc thân nhưng bà Hồng luôn như con ong chăm chỉ, biết lo toan cho bổn phận mình. Để sống bình thường như bao người khác, bà đã phải trải qua nhiều nghề mà nghề đơn giản nhất là đánh máy. Bà tự đi học đánh máy rồi về làm văn thư, đánh máy cho một toà soạn báo. Rồi có thời kỳ bà đi bán sách báo ở HN. Tuổi trẻ của bà gặp nhiều chông gai, vất vả. Điều đó thì nhiều người biết. Nhưng bây giờ khi về già, nhờ những năm tháng miệt mài làm việc ấy mà bà có được một sự an nhàn, giàu có.

Mặc dù sống xa cách mẹ, nhưng lúc nào Bống cũng nhớ đến mẹ. Bống lo cho mẹ nhiều hơn cho mình. Bà Hồng tâm sự : “Mặc dù mẹ con ít gặp nhau nhưng hễ có dịp là chúng tôi lại chia sẻ tình cảm vui buồn. Năm nay Bống đã 33 tuổi. Cũng muốn xây dựng gia đình mới lắm, nhưng lại bảo chưa gặp được ai tâm đầu ý hợp.”

Qua nhiều lần gặp bà Hồng, điều tôi nhận ra là con người suốt cuộc đời sóng gió và truân chuyên này giờ đây đang tự mỉm cười với số phận mình. Trong lòng bà có một ngọn đuốc để trông mong, để tự hào là cô Bống ngày nào nay đã là người nổi tiếng. Có lần tôi hỏi, mẹ con xa cách như vậy thì bà có buồn? Tôi cứ nghĩ bà sẽ phật lòng, nhưng bà lại bảo: “Tôi nghĩ, càng là đứa con thành đạt thì nó càng phải xa mình. Đó là đứa con của công việc và tự lập”. Ừ nhỉ!
Tiền Phong
NgocBlue
NgocBlue
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 901
Join date : 10/09/2009
Age : 37

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết